Tất cả đều cho rằng mình là nhất. Quan trọng nhất, hữu ích nhất, đẹp đẽ nhất và được yêu thích nhất.
Màu xanh lục nói:
“Rõ ràng tớ là quan trọng nhất. Tớ là dấu hiệu của sự sống và hy vọng.”
"Tớ được chọn làm màu của cỏ, cây và lá. Không có tớ, các con vật sẽ chết hết. Hãy nhìn miền đồng quê đi rồi các cậu sẽ thấy tớ tràn ngập khắp nơi.”
Mưa tiếp lời:
“Rõ ràng tớ là quan trọng nhất. Tớ là dấu hiệu của sự sống và hy vọng.”
"Tớ được chọn làm màu của cỏ, cây và lá. Không có tớ, các con vật sẽ chết hết. Hãy nhìn miền đồng quê đi rồi các cậu sẽ thấy tớ tràn ngập khắp nơi.”
Màu xanh nước biển ngắt lời:
“Cậu chỉ nghĩ về đất, thế có nghĩ tới trời và biển chưa. Chính nước là cơ sở của sự sống và tạo thành mây từ biển sâu. Bầu trời mang lại không gian và sự an lành, quang đãng. Không có sự an lành của tớ, các cậu sẽ chẳng là gì cả.”
“Cậu chỉ nghĩ về đất, thế có nghĩ tới trời và biển chưa. Chính nước là cơ sở của sự sống và tạo thành mây từ biển sâu. Bầu trời mang lại không gian và sự an lành, quang đãng. Không có sự an lành của tớ, các cậu sẽ chẳng là gì cả.”
Màu vàng tủm tỉm:
“Các cậu đều quá nghiêm trọng hóa. Tớ mang lại tiếng cười, sự ấm áp cho thế giới. Mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng, và các ngôi sao cũng màu vàng. Mỗi lần các cậu ngắm một đóa hướng dương, cả thế giới bắt đầu mỉm cười. Không có tớ, sẽ chả gì vui hết.”
Màu cam bắt đầu thổi chiếc kèn của mình.
“Tớ là màu của sức khỏe và sức mạnh. Có thể tớ ít được thấy, nhưng tớ rất quý giá vì tớ phục vụ cho nhu cầu của con người. Tớ mang những vitamin quan trọng nhất. Hãy nghĩ tới cà rốt, bí đỏ, xoài và đu đủ. Tớ không có mặt mọi lúc mọi nơi. Nhưng khi tớ phủ lên bầu trời khi bình minh và lúc hoàng hôn, vẻ đẹp của tớ lại quá nổi bật đến nổi chả ai nghĩ tới các cậu nữa.”
Màu đỏ không thể đứng yên nữa và hét to:
“Tớ là kẻ thống trị tất cả các cậu. Tớ là máu – máu của sự sống! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm. Tớ sãn sàng đấu tranh vì chính nghĩa. Không có tớ, trái đất cũng trống không như mặt trăng. Tớ là màu của đam mê và của tình yêu, của hoa hồng, hoa trạng nguyên và hoa anh túc.”
Màu tím vươn hết chiều cao của mình. Nó rất cao và nói hết sức hoành tráng:
“Tớ là màu của thủy chung và quyền lực. Các vị vua, lãnh đạo và giám mục đều luôn luôn chọn tớ vì tớ là dấu hiệu của quyền năng và thông thái. Không ai chất vấn tớ! Họ lắng nghe và tuân lệnh.”
Cuối cùng màu chàm lên tiếng, im ắng hơn tất cả màu khác. Nhưng rất quả quyết: “Hãy nghĩ về tớ. Tớ là màu của im lặng. Các cậu khó nhận ra tớ, nhưng không có tớ thì tất cả các cậu đều trở nên hời hợt hết. Tớ đại diện cho tư duy và phán đoán, chạng vàng và nước sâu, để cầu nguyện sự an lành trong tâm hồn.”
Và cứ thế các màu sách cứ khoác lác lẫn nhau. Mỗi màu đều thuyết phục về sự ưu trội của mình. Chúng cãi nhau ngày càng dữ dội hơn. Bỗng nhiên có một tia chớp sáng lóa, sấm cuồn cuộn ầm vang. Mưa bắt đầu tuôn xối xả. Các màu co rúm lại vì sợ xích lại gần nhau cho bớt sợ.
Giữa tiếng ầm ào. Mưa bắt đầu lên tiếng: “Hỡi các màu sắc xuẩn ngốc, tranh giành nhau, ai cũng muốn thống trị người khác. Các cậu không biết rằng mỗi câu đều có một mục đích đặc biệt, duy nhất và khác biệt ư ? Hãy nắm lấy tay nhau và đến bên tôi.”
Nghe lời, các màu sắc hợp lại và nắm tay nhau.
Mưa tiếp lời:
“Từ giờ trở đi, khi trời mưa, mỗi cậu hãy trải dài ra cả bầu trời. vòm cung màu sắc rộng dài đó là một lời nhắc nhở rằng tất cả các cậu sống trong hòa bình. Cầu vồng là dấu hiệu của hy vọng tương lai.” Và vì thế, khi trận mưa rơi xuống trần gian, một chiếc Cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, là để nhắc chúng ta nhớ trân trọng người khác.
Trích: Luôn Mỉm Cười Với Cuộc Sống
>