Một nhóm cựu nam sinh một trường đại học, giờ đã thành đạt trong nghề nghiệp, tụ họp nhau về thăm lại giáo sư ở trường đại học cũ của họ. Cuộc chuyện trò chẳng mấy chốc chuyển qua thành những lời than vãn về sự căng thẳng trong công việc và trong cuộc sống. Ướm mời khách uống cà phê, vị giáo sư bước vào bếp và trở ra với bình cà phê lớn và bộ bộ tách đủ loại – gốm, nhựa, thủy tinh, pha lê, một vài cái khác trông bình thường, vài cái trông đắt tiền, cái khác lại được chạm trổ tinh vi – và bảo học trò tự rót cà phê.
Khi tất cả học trò đều có tách cà phê trên tay, vị giáo sư nói: “Nếu các em để ý, tất cả những chiếc tách đắt tiền nhìn bắt mắt đều được cầm lên, còn lại những chiếc rẽ tiền và nhìn bình thường. Trong khi cũng thật bình thường nếu các em chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho bản thân mình, thì đó cũng chính là ngọn nguồn của những khó khăn và căng thẳng của các em.”
“Những gì tất cả chúng ta cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng một cách có ý thức, các em lấy những chiếc tốt nhất và đang nhìn vào tách của nhau.” “Bây giờ nhé: Cuộc sống là cà phê, và công việc, tiền bạc vị trí xã hội là những chiếc tách. Chúng chỉ là những dụng cụ để nắm giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng của cuộc sống. ðôi khi, chỉ bởi vì chúng ta không thưởng thức được vị cà phê mà chúng ta được ban tặng. Vì thế, đừng để những chiếc tách làm chủ bạn… thay vì thế hãy thưởng thức cà phê.”
Trích: Luôn Mỉm Cười Với Cuộc Sống
>