Lưu Vĩnh Hạ
Trời vào thu lá vàng bay xuống phố
Quán bên đường giọt đắng tách cà phê
Có một người ngồi đó lạnh lòng se
Từng giọt sương trên vai buồn viễn xứ
Như giọt đắng cà phê xưa một thuở
Phiến đá buồn vàng vọt buổi xanh xao
Nhớ thật nhiều rồi cũng chỉ là bao
Khi ước mơ vẫn nằm trong mơ ước
Tiếng lá rơi nhe nhàng gót hài bước
Quá khứ nào còn lại phía sau lưng
Một ngã ba một kẻ đứng ngập ngừng
Mưa dĩ vãng con đường xưa kỷ niệm
Hiện thực nào không ai người đối diện
Cà phê buồn quán vắng ngõ không tên
Bàn tay gầy ôm chút nắng còn nguyên
Lá mùa thu nằm bên viên đá cụi
Ly cà phê đắng trên môi mưa bụi
Có bao giờ khô hết nỗi nhớ thương
Trái tim còn đọng lại chút hơi sương
Trên phiến đá để mưa buồn hoá thạch
Cảm ơn bạn đã đọc bài đăng này. Mong rằng sẽ có ý nghĩa với bạn. NguyenDucHanh.net sưu tầm.
>
Trời vào thu lá vàng bay xuống phố
Quán bên đường giọt đắng tách cà phê
Có một người ngồi đó lạnh lòng se
Từng giọt sương trên vai buồn viễn xứ
Như giọt đắng cà phê xưa một thuở
Phiến đá buồn vàng vọt buổi xanh xao
Nhớ thật nhiều rồi cũng chỉ là bao
Khi ước mơ vẫn nằm trong mơ ước
Tiếng lá rơi nhe nhàng gót hài bước
Quá khứ nào còn lại phía sau lưng
Một ngã ba một kẻ đứng ngập ngừng
Mưa dĩ vãng con đường xưa kỷ niệm
Hiện thực nào không ai người đối diện
Cà phê buồn quán vắng ngõ không tên
Bàn tay gầy ôm chút nắng còn nguyên
Lá mùa thu nằm bên viên đá cụi
Ly cà phê đắng trên môi mưa bụi
Có bao giờ khô hết nỗi nhớ thương
Trái tim còn đọng lại chút hơi sương
Trên phiến đá để mưa buồn hoá thạch
Cảm ơn bạn đã đọc bài đăng này. Mong rằng sẽ có ý nghĩa với bạn. NguyenDucHanh.net sưu tầm.